Tỉnh Mộng

Ai ngờ lạc giữa chốn trầm mê
Tĩnh mịch mù sương khó nẻo về
Hận quãng đường xưa từng mải miết
Quên miền núi thẳm những cà kê
Giờ ôm kỷ niệm hoài suy ngẫm
Buổi đến hoàng hôn đã cận kề
Nuối vạt trời xanh đời lãng tử
Nay hồi tỉnh mộng thấy còn ghê.

Trịnh Tiến

Đã Chớm Nụ Hồng

Tiếng vọng câu hò tỏa bãi sông
Vườn quê đã chớm nụ hoa hồng
Êm đềm biển lặng qua mùa bão
Nhã nhặn mây luồn hết cảnh giông
Để bạn bè vui tình nghĩa thắm
Cùng thân hữu quý rượu thơ nồng
Cung đàn rộn rã lan từng nẻo
Rạng rỡ thu vàng chuyển tiết Đông.

Trịnh Tiến

Thơ Đường Tung Hoành Nđt

Cùng vui kết hữu hội thi đường
Ngũ độ tung hoành đủ vấn vương
Cảm mến người ưa dùng nghĩa mượt
Rành yêu bạn thích giữ tia hường
Tươi vần trải nhạc êm đềm tứ
Trọn ngữ nâng tầm sắc sảo chương
Bút lẩy ngời hoa vườn rạng rỡ
Tìm khơi những vẻ đẹp chưa lường./.

Trịnh Tiến

Tuổi Lão

Nđt, ltvv, ntvv

Gắng để cho lòng nhẹ nhõm thôi
Già nên sức cũng giảm đi rồi
Đâu còn lãng tử tình nung nấu
Chẳng mãi anh hào chí sục sôi
Mỏi gối chùng gân dùng rượu dưỡng
Buồn tâm nhức não mượn thơ hồi
Vui thì thỏa ý nào nhiêu chặng
Những chuyện eo sèo cứ thả trôi.

Trịnh Tiến

Giờ Đây

Ta giờ thoải mái đợi ngày mai
Bước trải thời qua đã mệt nhoài
Trả những vần thơ rời thế sự
Nương từng chén rượu lảng trần ai
Còn đâu nhiệt huyết vầng dương tỏa
Cũng chẳng hào quang ánh nguyệt cài
Lặng lẽ bèo trôi mờ nẻo vắng
Nghiêng dòng đổ sóng trĩu bờ vai.

Trịnh Tiến

Giữa Thu Vàng

Thuận nghịch độc

Qua buổi thuận rồi tạnh gió mưa
Bến xuôi đò đợi ngẩn ngơ thừa
Trà thơm đãi bạn cùng ngân tỏa
Rượu ngát thêm tình bởi đón đưa
Pha hợp sắc ngời tranh vẹn thắm
Kết hay lời đẹp ý vui vừa
Hòa reo nắng thả vàng thu gợi
Xa ngái chẳng hoài chuyện đủ trưa.

Trịnh Tiến

Thác Pongour

Thác bạc lung linh giữa nắng vàng
Mang hồn sóng nước chảy mênh mang
Bảy tầng đá kết thành khuông nhạc
Một áng thơ trao tặng bản làng
Tiên cảnh mây vờn danh nổi trỗi
Non bồng lụa trải tiếng lừng vang
Như miền cổ tích trong đời thực
Suối tóc ngời xanh xõa mịn màng.

Trịnh Tiến

Oan Cho Trời

Lụt bão bài ca đổ vấy trời
Ai dè xét tội bởi người thôi
Cầu trôi chẳng tại dâng dòng cuốn
Lũ dội nào hay lở đất bồi
Xót nỗi nhà tan làng ảm đạm
Đau lòng mẹ mất trẻ mồ côi
Tài nguyên nạo vét đời ôm đủ
Để vậy niềm oan biết mãi rồi./.

Trịnh Tiến

Ân Trọng Mẹ Cha

Nén quạnh hiu buồn giữa buổi ngâu
Người xa để lại áng mây sầu
Thương ngày vất vả hôm đồng lạnh
Cảm chặng tiêu điều quãng núi sâu
Nghĩa cả sinh thành ghi tận gốc
Tình thâm dưỡng dục khắc ngay đầu
Cho dù bão tố nào lay chuyển
Nguyện giữ trong lòng chẳng sớt đâu.

Trịnh Tiến

Miền Quê Yên Ả

Nhẹ nhõm màn sương ghé cửa thềm
Trăng mờ huyễn ảo nhuộm màu đêm
Lừng hương lúa gợi mùa no đủ
Thả nụ quỳnh mơn cánh nõn mềm
Chõm sóng chìm sâu hòa biển lặng
Con thuyền lướt khẽ khỏa dòng êm
Làng quê óng ả đời viên mãn
Kết chuỗi ngày vui chẳng nợ kềm.

Trịnh Tiến